Chương 10

Xóm chài
Từ hôm đó thầy trò chúng tôi có nhiều dịp để tiếp xúc với nhau, những thằng học trò đa số là con em dân đánh cá, thâu phục tụi này không khó. Con gái nghe nói có đứa nhà nghèo thường phải theo mẹ bán hàng trong khi thuyền đánh cá về. Tôi từ một người dân thành phố nhưng tôi cố gắng học cách sống hòa đồng với mọi người. Căn bản là mình đừng bao giờ tỏ ra xa cách họ. Dần dà qua tiếp xúc với học sinh và gia đình chúng, tôi cảm thấy bắt đầu yêu mến cái làng chài lưới miền duyên hải này. Những buổi chiều không có giờ dạy tôi thường theo bọn học sinh lấy ghe nhỏ đi dọc theo bờ biển lưới cá. Có lẽ vì sinh ra và lớn lên ở miền quê, nên tôi thích hợp với đồng quê hơn là cuộc sống xô bồ ồn ào nơi thành thị. Sinh hoạt nhộn nhịp nhưng hiền hòa của làng Phước Tỉnh này còn nhiều điều khiến tôi thú vị. Tôi hiếu kỳ muốn xuống bến cá để lân la và hỏi thăm họ về công việc buôn bán nhưng chưa có cơ hội.
Thời tiết giao mùa, tôi bị cảm nặng, nên không đi dạy, ra biển đi dạo một vòng hít thở không khí trong lành tôi thấy người dễ chịu hẳn đi. Trên đường về sẵn ghé ngang nhà bác Năm, bà lao công của trường nhờ bà nấu cho ít cháo. Nhân tiện thấy bà Năm cắp rổ nói xuống bến cá mua cho trường một ít để sắp làm tiệc liên hoan gì đó. Tôi lợi dụng cơ hội này đi theo bà Năm xuống bến cá. Buổi chiều, những chiếc thuyền từ cửa biển mới đổ về tấp nập. Vừa xuống bến cá tôi bị cuốn hút vui với cảnh sinh hoạt buôn bán cả nơi bến thuyền. Chợt một giọng con gái từ sau lưng tôi:
- Chào thầy ạ!
Tôi giật mình quay lại, thì ra là Sen, cô bé Bắc kỳ nho nhỏ trong lớp Chín của tôi. Trong sơ yếu lý lịch ông bố Sen là ngư phủ đánh cá ở Hải Phòng, được ông anh làm cán bộ bảo lãnh vào miền Nam, sau cũng chọn Phước Tỉnh làng chài lưới lập nghiệp sinh sống. Gia đình nhà nghèo và thật thà chất phác. Sen là một trong những đứa lém lỉnh hay phá tôi khi trước. Tôi gật đầu mỉm cười, Sen liến thoắng nói:
- Thầy đi xuống bến cá làm gì? Ở đây lấm lem, nhơ nhớp.
Đưa tay chỉ bà Năm đang cặp rổ phía sau, tôi nói:
- Bà Năm đi mua cá, tôi đi theo chơi thôi.
Sen đứng bên hai giỏ đồ hải sản mới mua được từ dưới thuyền, trên có phủ lá chuối nên tôi không trông thấy cá ở trong. Cô bé dáng mảnh khảnh, con gái nghèo nhà quê, ở miền duyên hải mà, thường khỏe mạnh hơn những cô gái ở thành phố. Trông Sen khác hẳn với ngày thường, dưới khuôn mặt hơi hồng lên vì nắng và gió biển là đôi mắt sáng thông minh và nụ cười tươi vồn vã. Sen ở ngoài trưởng thành và già dặn hơn với Sen trong lớp học nhiều. Thật ra Sen chỉ thua tôi có vài tuổi. Năm ấy tôi vừa tròn hai mươi. Trông Sen thật dễ thương. Sen hơi bẽn lẽn mắc cỡ vì hôm nay nó trốn học, cô bé đâu biết hôm nay tôi cũng "trốn dạy". Sen lém lỉnh mỉm cười như phân trần với tôi:
- Bữa nay mẹ em ốm, nên em nghỉ học ở nhà giúp mẹ bán cá.
- Vậy sao, em giỏi dữ ha! Lại trốn học nữa!
Sen là một trong những cô học trò chăm chỉ của lớp tôi. Viết chữ đẹp bài vở lúc nào cũng sạch sẽ, có điều vì nhà nghèo nên hay nghỉ học luôn. Mỗi lần nghỉ học, buổi tối Sen thường ghé qua nhà tôi để lấy bài về học. Sen ngập ngừng:
- Để tối nay em ghé sang nhà thầy lấy bài như mọi khi.
- Không cần đâu, vì hôm nay tôi cũng nghỉ dạy.
Sen lém lỉnh buột miệng:
- A, em thì trốn học nhưng thầy cũng... thôi em không dám nói đâu.
- Tôi sao?
- …
Sen cúi đầu tủm tỉm cười im lặng không trả lời tôi.
- Em muốn nói tôi cũng trốn dạy phải không?
Sen che miệng cười, ánh mắt tinh nghịch hóm hỉnh nhìn tôi đầu khẽ gật nhẹ.
- Mấy em lúc nào cũng muốn phá tôi thôi.
Nhìn hai cái giỏ bên cạnh Sen, tôi hỏi:
- Em bán cá gì vậy?
Sen đáp một hơi:
- Không phải cá thầy ạ. Đây toàn là mực em mới mua dưới thuyền đem về bỏ mối có người lấy. Cá ngon thì để ở nhà em cơ. À! Hay là thầy mua giúp em đi! Cá tươi đáo để.
- Được rồi, nhà em ở đâu?
- Gần đây mà thầy.
- Gần là đâu? Xóm trên hay xóm dưới?
Sen chỉ tay về phía hai cồn cát trắng xóa ẩn khuất sau rặng dương.
- Nhà em ở sát hàng dương kia kìa, đi bộ chỉ một tẹo.
Vừa nói xong không đợi tôi trả lời, Sen nhanh nhẹn hai tay xách hai giỏ mực bước đi thoăn thoắt. Được vài bước Sen ngoái cổ lại thấy tôi còn đứng tần ngần, Sen dục:
- Đi chưa, thầy…
Tôi đành dợm bước theo cô bé học trò như cái máy. Tôi bèn rủ bà Năm đi theo Sen về nhà. Bà Năm người Nam nên không ưa giọng nói mấy con nhỏ Bắc Kỳ, hơn nữa chắc ngại xa nên bà ghé tai tôi làu bàu cằn nhằn vừa đủ nghe:
- Thiệt tình thầy! Mua cá dưới bến hổng được sao thầy?
- Bà Năm không nghe nó nói hả, cá tươi mà.
- Thầy tin chi mấy con nhỏ này, nó xạo thấy bà!
Tôi phì cười vuốt ve bà Năm:
- Hổng dám xạo đâu, nó là học trò tôi, tôi là thầy nó mà!
- Ui cha! Ông địa ơi! Thầy tin nó đi có ngày thầy bán lúa giống!
- Vậy sao?
Dù nói thế nhưng bà Năm vẫn lạch bạch theo tôi lội bộ đến nhà Sen. Tôi phải dùng chữ "lạch bạch" để diễn tả dáng đi của bà Năm, vì bước chân trên cát thật là khó đi, bà Năm thân hình chúi về phía trước và cứ phải dạng hai chân ra bàn chân bấu vào cát như con vịt vậy. Sen vẫn nhanh chân bước, qua một khoảng đường khá dài ngược mãi trên trên bến thuyền. Vượt qua hai cái cồn cát, rồi leo thêm một con dốc nữa. Cái một "tẹo" của Sen thiệt là không "tẹo" tí nào với tôi! Tôi vẫn ráng lê lết bước theo. Cơn sốt chưa hết hẳn nên tôi hơi choáng váng mệt muốn đứt hơi. Rồi thì cũng đến nơi. Vào đến nhà Sen đặt hai giỏ mực xuống xong đứng bên cạnh ghé tai nói nhỏ với mẹ:
- Mẹ ơi! Thầy con nè. Thầy đi với bà Năm, công nhân viên của trường.
Chỉ sang mẹ Sen bảo tôi:
- Còn đây là mẹ em!
Bà mẹ của Sen hơi ngạc nhiên một chút trong ánh mắt bà, tôi biết bà đang thắc mắc sao lại có cái anh thầy nào mặt mũi trẻ măng búng ra sữa như thế này, mà lại làm thầy con gái bà sao? Bà đưa mắt nhìn tôi từ đầu đến chân thật nhanh. Sen như hiểu ý mẹ, cô bé nhanh nhẩu giới thiệu tôi tiếp:
- Thầy Kiểm đi rồi, thầy Hùng mới về dạy toán.
- Vậy à! Dạ, chào bà Năm. Chào Thầy! Thầy giáo trông trẻ mấy? (trông trẻ đến thế sao)
- Dạ chào bác!
Bà có vẻ hơi lúng túng ngượng nghịu:
- Mời thầy mời bà Năm vào chơi, gớm nhà cửa bừa bãi luộm thuộm quá! Thầy thông cảm. Chúng mày đâu, cái Sen đâu, mau rót nước mời thầy với bà Năm.
- Dạ không cần đâu bác, chúng tôi đi mua cá rồi về ngay thôi!
Bà Năm thấy thế cũng chen vào:
- Ông thầy ổng đòi đi theo tui xuống bến cá chơi. Rồi gặp nhỏ này, nó rủ thầy về nhà mua cá.
Sen vừa rót nước chè tươi từ bình tích cũ vào hai cái ca bằng nhôm, cô bé vừa đưa mắt sang nhắc mẹ:
- Bán rẻ cho thầy đi mẹ!
- Cái con lanh chanh này! Xuống nhà lấy giỏ cá tươi lên đây cho tao xem nào.
Nới lỏng chiếc khăn quàng ngang cổ, quay sang phía tôi bà nói:
- Mời thầy và bà Năm xơi tạm chén nước. Dạo này giở giời, hay đổi gió, ốm quá thầy ơi.
- Dạ, cám ơn bác.
Tôi cầm cái ca bằng nhôm, nước bên trong vàng đục lờ lờ, sẵn đang khát nước không khách sáo tôi chiêu một ngụm cạn queo. Trong khi bà Năm và Sen đang lựa cá, bà mẹ Sen liếc mắt nhìn cô con gái và đưa đẩy câu chuyện để tiếp tôi:
- Gớm, thầy biết không cái Sen nhà tôi, con gái lớn như vậy mà chả giúp được việc gì. Thật là vô tích sự. Học thì dốt. Làm thì lười!
Ngưng một chút bà lấy hơi hỏi tiếp:
- A! mà cái Sen nhà tôi nó học có được không thầy?
- Sen nó học khá lắm chứ, chỉ phải hay nghỉ nhiều.
- Nó mà lười học thì thầy cứ việc...
Dường như bà chợt thắng lại kịp câu nói của mấy bà nhà quê là, "cứ việc phết vào đít nó cho tôi", nên bà sửa lại:
- A thầy cứ việc… a, muôn sự nhờ thầy răn dạy cho.
- Thưa bác nói quá lời, không sao đâu đó là bổn phận trách nhiệm của chúng tôi.
Chuyện vãn một hồi, những câu chuyện trời mưa, trời nắng. Bà nhìn tôi với đôi mắt có vẻ thiện cảm hơn trước. Tôi không lạ gì cả, tánh của những người dân quê ít học, họ thật thà chất phác nhưng họ cũng rất tự ái nếu mình tỏ ra kênh kiệu, kém thân thiện để lộ ra cái khoảng cách vô hình. Dù sao họ rất trọng những người có học.
Bà mẹ Sen tay cầm giỏ cá tiến lại gần bà Năm, nói kèm theo một nụ cười đầy chân tình:
- Thầy ạ! Cái này tôi nói không phải.. Thôi, xin để biếu các thầy các cô ăn lấy thơm lấy thảo, của ít lòng nhiều!
Tôi cười nói:
- Dạ cảm ơn bác nhiều! Không được đâu! Bác cũng phải buôn bán mà, tôi chẳng dám nhận.
Bà mẹ Sen cứ đẩy cá vào trong giỏ bà Năm. Bà Năm nhìn tôi đưa mắt như thăm hỏi. Tôi giải thích với mẹ Sen:
- Bà Năm mua cá cho tập thể trường có ghi sổ hẳn hoi Bác không lấy tiền chúng tôi không dám nhận đâu.
Tần ngần mãi một hồi lâu sau, biết rằng tôi nhất định không nhận cá nếu ba không nhận tiền, ba mẹ Sen đành nói:
- Thôi được nếu thầy bảo thế, vậy cái này thì cân ký bán, nhưng để tôi bảo cháu nó lấy con cá mú biếu thầỵ Ấy! Ngày nào bố nó cũng đánh về tươi lắm, dạo này trúng mùa đấy thầy.
Quay sang Sen bà nói tiếp:
- Con Sen, mày lấy con cá mú mới trong đêm qua ở trong khoang thuyền lên đây. Cái con chết tiệt này làm cái gì cũng chậm chạp. Thầy xem đấy, tính nết nó cứ lù đà lù đù.
- Dạ mẹ!
Thoắt một cái Sen đã xách lên một con cá mú còn tươi và nhét vào trong giỏ của bà Năm. Tôi có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa. Cá mú là loài cá sống ở giữa hai thứ nước mặn, ngọt nên sống dai. Bỏ vào giỏ mà nó còn nhảy đành đạch. Tôi cười thầm, nhanh nhẹn như Sen mà bà nói "lù đà lù đù". Có thật không? Bà xem, lù đù có ngày nó xách cái lu chạy! Bà mẹ Sen luôn miệng mắng con gái, nhưng tôi hiểu đối với những bà bắc kỳ nhà quê như bà, đây là những lời mắng "yêu". Tôi đành nhận lấy con cá mú cho bà vui. Tự nhủ bữa nào sẽ mang một ít quà Sài Gòn lên tặng lại gia đình Sen. Không khí có vẻ thân thiện hơn, bà mẹ Sen nói luôn:
- Thầy xem, con gái thì học nhiều cũng chả cần thiết gì. Sang năm cháu nó có người đến chạm ngõ rồi, chừng ấy mời thầy nhớ đến uống chén rượu cho vui với gia đình chúng tôi.
- Dạ, nếu không về Sài Gòn tôi sẽ nhất định đến uống rượu mừng với gia đình bác.
- Thầy nhớ nha, có Thầy thật là nổi đình đám. Thật là quý hóa quá!
Trời đã xế chiều, tôi ngỏ ý muốn về:
- Thôi xin chào bác và cảm ơn bác nhiều nhé.
- Dạ, không dám chào thầy, chào bà Năm.
Quay sang con gái bà thúc dục:
- Sen, con giúp bà Năm xách giỏ cá về luôn thể ghé chợ lấy tiền hàng cho mẹ.
- Dạ mẹ.
Sen phụ với bà Năm xách hai giỏ cá. Chúng tôi bước ra đến ngõ rồi, bà mẹ Sen còn dặn với theo:
- Hôm nào rỗi, mời thầy ghé lại uống rượu với bố cái Sen.
- Dạ được, thôi chào bác nha.
Trên đường về Sen ít nói hẳn lại, dường như nhớ lại chuyện hồi nảy, cô bé có vẻ hơi mắc cỡ nói ấp úng:
- Thầy ạ,
- Cái gì đó Sen?
- A.. ưm… Hồi nảy, mẹ em hay nói lung tung thầy đừng có tin nha.
- Mẹ em nói nhiều quá tôi quên hết rồi.
- À! Mà thầy lên trường đừng nói với ai nghe, tụi nó trêu ghẹo em, xấu hổ chết được!
- Được, yên tâm đi, tôi không nói.
- Thầy hứa chắc nhé
- Ừ, hứa.
Trên đường về nhà lòng tôi lâng lâng một niềm vui nho nhỏ. Tôi đang từ từ khám phá ra cái thế giới quanh đây, trong cái làng nhỏ mà tôi muốn tìm hiểu. Có cả ngàn chuyện vui buồn lẫn lộn hay haỵ Nghĩ lại chuyện bà mẹ Sen than phiền là cô bé chả giúp được gì. Tôi cười thầm nghĩ. Trời ơi! Sen nó giúp bà cả ngàn công chuyện mà bà bảo là "vô tích sự"! Tôi đây mới là thằng ăn hại vô tích sự. Rồi bà lại tiết lộ tin sắp lấy chồng trước mặt anh thầy giáo trẻ làm cô bé học sinh e thẹn đỏ cả mặt. Học trò tôi tháng trước đã có đứa lấy chồng, bây giờ lại sắp đến Sen. Lần trước tôi phải về nhà nên hụt cái đám cưới học trò. Lần này nhất định tôi sẽ ở lại để mừng cho đám cưới Sen. Cô bé học trò ngoan của tôi. Tôi thực sự cảm động tấm chân tình của người dân quê thật thà chất phác nơi làng chài Phước Tỉnh.
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy nghề dạy học có gì đâu là bạc bẽo. Nhớ lại hồi bé, mỗi năm Tết đến, mẹ thường được học trò tết lễ bằng kẹo bánh mứt đầy nhà. Bây giờ thời buổi khó khăn kẹo bánh chẳng có, tôi lại được phụ huynh học trò tặng cho cá mú. Cái tấm chân tình thời nào dù trong hoàn cảnh khó khăn cũng vẫn tồn tại và được biểu lộ như nhau. Con cá mú thật ra nó chỉ đáng giá mấy đồng bạc lúc bấy giờ, nhưng tâm tình nồng hậu của người dân quê khiến tôi thực sự cảm động. Tôi tự nghĩ mình đã làm được gì để xứng đáng với tâm tình này. Thành thực mà nói từ đầu tôi chả thích cái nghề dạy học tí nào cả. Những về sau dần dần ra tôi mới thấy rằng dù sao nó cũng đánh dấu một khoảnh đời của tôi. Quãng đời ấy đã cho tôi có một cái nhìn sâu sắc hơn về con người, về cuộc sống. Nhất là cái nhân sinh quan của tôi đã được nhuộm thêm nhiều màu sắc trong giai đoạn trưởng thành. Nơi đây tôi vẫn thấy tình người lúc nào cũng có trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tối hôm đó tôi thực sự muốn viết một lá thư để kể chuyện này cho mẹ nghe, tôi bắt đầu cảm thấy yêu mến cái nghề dạy học này quá đi!
Dạo này, trời thường đổ cơn mưa vào buổi chiều hay chập tối. Mưa, khiến tôi nhớ nhà quay quắt. Cả tháng nay cứ mãi bận với việc khai trường nên tôi chưa về Sài Gòn được. Nhất định ráng đến cuối tuần này tôi sẽ về nhà. Chắc mẹ mong lắm, mẹ ơi, mẹ có biết giờ con thèm cái gì không? Con thèm ăn cá bống kho tiêu mặn mặn cay cay của mẹ. Bỗng bà Năm hỏi:
- Thầy Hùng, thầy bớt sốt chưa?
- Cũng đỡ đỡ chút bác Năm à, nhưng hôm nay ra biển lộng gió quá, nên vẫn nhức đầu.
- Vậy chiều nay tôi nấu cháo cá mú với gừng, thầy ăn giải cảm nghe?
- Bác Năm à! Con cá lớn quá! Cháu ăn một mình sao hết. Bác nấu cháo cá cho cả nhà ăn đi!
- Tui nấu cháo chừa lại cho thầy một tô, tối thầy ghé sang ăn nghe.
- Thôi đừng, cháu không ăn đâu. Ăn cháo mãi nhạt miệng quá.
- Vậy thầy ăn gì?
- Cháu muốn ăn cá bống kho tiêu.
- Hả! Cá bống kho tiêu? Sao thầy hổng nói sớm! Giờ tui kiếm đâu ra…
- Không có thì thôi bác Năm à.
Bà Năm ngạc nhiên:
- Vậy thầy muốn ăn gì?
- Ăn cháo cá của bác thôi.
- Thiệt tình thầy, đổi ý như cái chong chóng!
Quàng tay qua vai, dìu bà Năm bước đi trong đụn cát, tôi cười:
- He, he, bác không biết đâu.

Xóm chài
Từ hôm đó thầy trò chúng tôi có nhiều dịp để tiếp xúc với nhau, những thằng học trò đa số là con em dân đánh cá, thâu phục tụi này không khó. Con gái nghe nói có đứa nhà nghèo thường phải theo mẹ bán hàng trong khi thuyền đánh cá về. Tôi từ một người dân thành phố nhưng tôi cố gắng học cách sống hòa đồng với mọi người. Căn bản là mình đừng bao giờ tỏ ra xa cách họ. Dần dà qua tiếp xúc với học sinh và gia đình chúng, tôi cảm thấy bắt đầu yêu mến cái làng chài lưới miền duyên hải này. Những buổi chiều không có giờ dạy tôi thường theo bọn học sinh lấy ghe nhỏ đi dọc theo bờ biển lưới cá. Có lẽ vì sinh ra và lớn lên ở miền quê, nên tôi thích hợp với đồng quê hơn là cuộc sống xô bồ ồn ào nơi thành thị. Sinh hoạt nhộn nhịp nhưng hiền hòa của làng Phước Tỉnh này còn nhiều điều khiến tôi thú vị. Tôi hiếu kỳ muốn xuống bến cá để lân la và hỏi thăm họ về công việc buôn bán nhưng chưa có cơ hội.
Thời tiết giao mùa, tôi bị cảm nặng, nên không đi dạy, ra biển đi dạo một vòng hít thở không khí trong lành tôi thấy người dễ chịu hẳn đi. Trên đường về sẵn ghé ngang nhà bác Năm, bà lao công của trường nhờ bà nấu cho ít cháo. Nhân tiện thấy bà Năm cắp rổ nói xuống bến cá mua cho trường một ít để sắp làm tiệc liên hoan gì đó. Tôi lợi dụng cơ hội này đi theo bà Năm xuống bến cá. Buổi chiều, những chiếc thuyền từ cửa biển mới đổ về tấp nập. Vừa xuống bến cá tôi bị cuốn hút vui với cảnh sinh hoạt buôn bán cả nơi bến thuyền. Chợt một giọng con gái từ sau lưng tôi:
- Chào thầy ạ!
Tôi giật mình quay lại, thì ra là Sen, cô bé Bắc kỳ nho nhỏ trong lớp Chín của tôi. Trong sơ yếu lý lịch ông bố Sen là ngư phủ đánh cá ở Hải Phòng, được ông anh làm cán bộ bảo lãnh vào miền Nam, sau cũng chọn Phước Tỉnh làng chài lưới lập nghiệp sinh sống. Gia đình nhà nghèo và thật thà chất phác. Sen là một trong những đứa lém lỉnh hay phá tôi khi trước. Tôi gật đầu mỉm cười, Sen liến thoắng nói:
- Thầy đi xuống bến cá làm gì? Ở đây lấm lem, nhơ nhớp.
Đưa tay chỉ bà Năm đang cặp rổ phía sau, tôi nói:
- Bà Năm đi mua cá, tôi đi theo chơi thôi.
Sen đứng bên hai giỏ đồ hải sản mới mua được từ dưới thuyền, trên có phủ lá chuối nên tôi không trông thấy cá ở trong. Cô bé dáng mảnh khảnh, con gái nghèo nhà quê, ở miền duyên hải mà, thường khỏe mạnh hơn những cô gái ở thành phố. Trông Sen khác hẳn với ngày thường, dưới khuôn mặt hơi hồng lên vì nắng và gió biển là đôi mắt sáng thông minh và nụ cười tươi vồn vã. Sen ở ngoài trưởng thành và già dặn hơn với Sen trong lớp học nhiều. Thật ra Sen chỉ thua tôi có vài tuổi. Năm ấy tôi vừa tròn hai mươi. Trông Sen thật dễ thương. Sen hơi bẽn lẽn mắc cỡ vì hôm nay nó trốn học, cô bé đâu biết hôm nay tôi cũng "trốn dạy". Sen lém lỉnh mỉm cười như phân trần với tôi:
- Bữa nay mẹ em ốm, nên em nghỉ học ở nhà giúp mẹ bán cá.
- Vậy sao, em giỏi dữ ha! Lại trốn học nữa!
Sen là một trong những cô học trò chăm chỉ của lớp tôi. Viết chữ đẹp bài vở lúc nào cũng sạch sẽ, có điều vì nhà nghèo nên hay nghỉ học luôn. Mỗi lần nghỉ học, buổi tối Sen thường ghé qua nhà tôi để lấy bài về học. Sen ngập ngừng:
- Để tối nay em ghé sang nhà thầy lấy bài như mọi khi.
- Không cần đâu, vì hôm nay tôi cũng nghỉ dạy.
Sen lém lỉnh buột miệng:
- A, em thì trốn học nhưng thầy cũng... thôi em không dám nói đâu.
- Tôi sao?
- …
Sen cúi đầu tủm tỉm cười im lặng không trả lời tôi.
- Em muốn nói tôi cũng trốn dạy phải không?
Sen che miệng cười, ánh mắt tinh nghịch hóm hỉnh nhìn tôi đầu khẽ gật nhẹ.
- Mấy em lúc nào cũng muốn phá tôi thôi.
Nhìn hai cái giỏ bên cạnh Sen, tôi hỏi:
- Em bán cá gì vậy?
Sen đáp một hơi:
- Không phải cá thầy ạ. Đây toàn là mực em mới mua dưới thuyền đem về bỏ mối có người lấy. Cá ngon thì để ở nhà em cơ. À! Hay là thầy mua giúp em đi! Cá tươi đáo để.
- Được rồi, nhà em ở đâu?
- Gần đây mà thầy.
- Gần là đâu? Xóm trên hay xóm dưới?
Sen chỉ tay về phía hai cồn cát trắng xóa ẩn khuất sau rặng dương.
- Nhà em ở sát hàng dương kia kìa, đi bộ chỉ một tẹo.
Vừa nói xong không đợi tôi trả lời, Sen nhanh nhẹn hai tay xách hai giỏ mực bước đi thoăn thoắt. Được vài bước Sen ngoái cổ lại thấy tôi còn đứng tần ngần, Sen dục:
- Đi chưa, thầy…
Tôi đành dợm bước theo cô bé học trò như cái máy. Tôi bèn rủ bà Năm đi theo Sen về nhà. Bà Năm người Nam nên không ưa giọng nói mấy con nhỏ Bắc Kỳ, hơn nữa chắc ngại xa nên bà ghé tai tôi làu bàu cằn nhằn vừa đủ nghe:
- Thiệt tình thầy! Mua cá dưới bến hổng được sao thầy?
- Bà Năm không nghe nó nói hả, cá tươi mà.
- Thầy tin chi mấy con nhỏ này, nó xạo thấy bà!
Tôi phì cười vuốt ve bà Năm:
- Hổng dám xạo đâu, nó là học trò tôi, tôi là thầy nó mà!
- Ui cha! Ông địa ơi! Thầy tin nó đi có ngày thầy bán lúa giống!
- Vậy sao?
Dù nói thế nhưng bà Năm vẫn lạch bạch theo tôi lội bộ đến nhà Sen. Tôi phải dùng chữ "lạch bạch" để diễn tả dáng đi của bà Năm, vì bước chân trên cát thật là khó đi, bà Năm thân hình chúi về phía trước và cứ phải dạng hai chân ra bàn chân bấu vào cát như con vịt vậy. Sen vẫn nhanh chân bước, qua một khoảng đường khá dài ngược mãi trên trên bến thuyền. Vượt qua hai cái cồn cát, rồi leo thêm một con dốc nữa. Cái một "tẹo" của Sen thiệt là không "tẹo" tí nào với tôi! Tôi vẫn ráng lê lết bước theo. Cơn sốt chưa hết hẳn nên tôi hơi choáng váng mệt muốn đứt hơi. Rồi thì cũng đến nơi. Vào đến nhà Sen đặt hai giỏ mực xuống xong đứng bên cạnh ghé tai nói nhỏ với mẹ:
- Mẹ ơi! Thầy con nè. Thầy đi với bà Năm, công nhân viên của trường.
Chỉ sang mẹ Sen bảo tôi:
- Còn đây là mẹ em!
Bà mẹ của Sen hơi ngạc nhiên một chút trong ánh mắt bà, tôi biết bà đang thắc mắc sao lại có cái anh thầy nào mặt mũi trẻ măng búng ra sữa như thế này, mà lại làm thầy con gái bà sao? Bà đưa mắt nhìn tôi từ đầu đến chân thật nhanh. Sen như hiểu ý mẹ, cô bé nhanh nhẩu giới thiệu tôi tiếp:
- Thầy Kiểm đi rồi, thầy Hùng mới về dạy toán.
- Vậy à! Dạ, chào bà Năm. Chào Thầy! Thầy giáo trông trẻ mấy? (trông trẻ đến thế sao)
- Dạ chào bác!
Bà có vẻ hơi lúng túng ngượng nghịu:
- Mời thầy mời bà Năm vào chơi, gớm nhà cửa bừa bãi luộm thuộm quá! Thầy thông cảm. Chúng mày đâu, cái Sen đâu, mau rót nước mời thầy với bà Năm.
- Dạ không cần đâu bác, chúng tôi đi mua cá rồi về ngay thôi!
Bà Năm thấy thế cũng chen vào:
- Ông thầy ổng đòi đi theo tui xuống bến cá chơi. Rồi gặp nhỏ này, nó rủ thầy về nhà mua cá.
Sen vừa rót nước chè tươi từ bình tích cũ vào hai cái ca bằng nhôm, cô bé vừa đưa mắt sang nhắc mẹ:
- Bán rẻ cho thầy đi mẹ!
- Cái con lanh chanh này! Xuống nhà lấy giỏ cá tươi lên đây cho tao xem nào.
Nới lỏng chiếc khăn quàng ngang cổ, quay sang phía tôi bà nói:
- Mời thầy và bà Năm xơi tạm chén nước. Dạo này giở giời, hay đổi gió, ốm quá thầy ơi.
- Dạ, cám ơn bác.
Tôi cầm cái ca bằng nhôm, nước bên trong vàng đục lờ lờ, sẵn đang khát nước không khách sáo tôi chiêu một ngụm cạn queo. Trong khi bà Năm và Sen đang lựa cá, bà mẹ Sen liếc mắt nhìn cô con gái và đưa đẩy câu chuyện để tiếp tôi:
- Gớm, thầy biết không cái Sen nhà tôi, con gái lớn như vậy mà chả giúp được việc gì. Thật là vô tích sự. Học thì dốt. Làm thì lười!
Ngưng một chút bà lấy hơi hỏi tiếp:
- A! mà cái Sen nhà tôi nó học có được không thầy?
- Sen nó học khá lắm chứ, chỉ phải hay nghỉ nhiều.
- Nó mà lười học thì thầy cứ việc...
Dường như bà chợt thắng lại kịp câu nói của mấy bà nhà quê là, "cứ việc phết vào đít nó cho tôi", nên bà sửa lại:
- A thầy cứ việc… a, muôn sự nhờ thầy răn dạy cho.
- Thưa bác nói quá lời, không sao đâu đó là bổn phận trách nhiệm của chúng tôi.
Chuyện vãn một hồi, những câu chuyện trời mưa, trời nắng. Bà nhìn tôi với đôi mắt có vẻ thiện cảm hơn trước. Tôi không lạ gì cả, tánh của những người dân quê ít học, họ thật thà chất phác nhưng họ cũng rất tự ái nếu mình tỏ ra kênh kiệu, kém thân thiện để lộ ra cái khoảng cách vô hình. Dù sao họ rất trọng những người có học.
Bà mẹ Sen tay cầm giỏ cá tiến lại gần bà Năm, nói kèm theo một nụ cười đầy chân tình:
- Thầy ạ! Cái này tôi nói không phải.. Thôi, xin để biếu các thầy các cô ăn lấy thơm lấy thảo, của ít lòng nhiều!
Tôi cười nói:
- Dạ cảm ơn bác nhiều! Không được đâu! Bác cũng phải buôn bán mà, tôi chẳng dám nhận.
Bà mẹ Sen cứ đẩy cá vào trong giỏ bà Năm. Bà Năm nhìn tôi đưa mắt như thăm hỏi. Tôi giải thích với mẹ Sen:
- Bà Năm mua cá cho tập thể trường có ghi sổ hẳn hoi Bác không lấy tiền chúng tôi không dám nhận đâu.
Tần ngần mãi một hồi lâu sau, biết rằng tôi nhất định không nhận cá nếu ba không nhận tiền, ba mẹ Sen đành nói:
- Thôi được nếu thầy bảo thế, vậy cái này thì cân ký bán, nhưng để tôi bảo cháu nó lấy con cá mú biếu thầỵ Ấy! Ngày nào bố nó cũng đánh về tươi lắm, dạo này trúng mùa đấy thầy.
Quay sang Sen bà nói tiếp:
- Con Sen, mày lấy con cá mú mới trong đêm qua ở trong khoang thuyền lên đây. Cái con chết tiệt này làm cái gì cũng chậm chạp. Thầy xem đấy, tính nết nó cứ lù đà lù đù.
- Dạ mẹ!
Thoắt một cái Sen đã xách lên một con cá mú còn tươi và nhét vào trong giỏ của bà Năm. Tôi có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa. Cá mú là loài cá sống ở giữa hai thứ nước mặn, ngọt nên sống dai. Bỏ vào giỏ mà nó còn nhảy đành đạch. Tôi cười thầm, nhanh nhẹn như Sen mà bà nói "lù đà lù đù". Có thật không? Bà xem, lù đù có ngày nó xách cái lu chạy! Bà mẹ Sen luôn miệng mắng con gái, nhưng tôi hiểu đối với những bà bắc kỳ nhà quê như bà, đây là những lời mắng "yêu". Tôi đành nhận lấy con cá mú cho bà vui. Tự nhủ bữa nào sẽ mang một ít quà Sài Gòn lên tặng lại gia đình Sen. Không khí có vẻ thân thiện hơn, bà mẹ Sen nói luôn:
- Thầy xem, con gái thì học nhiều cũng chả cần thiết gì. Sang năm cháu nó có người đến chạm ngõ rồi, chừng ấy mời thầy nhớ đến uống chén rượu cho vui với gia đình chúng tôi.
- Dạ, nếu không về Sài Gòn tôi sẽ nhất định đến uống rượu mừng với gia đình bác.
- Thầy nhớ nha, có Thầy thật là nổi đình đám. Thật là quý hóa quá!
Trời đã xế chiều, tôi ngỏ ý muốn về:
- Thôi xin chào bác và cảm ơn bác nhiều nhé.
- Dạ, không dám chào thầy, chào bà Năm.
Quay sang con gái bà thúc dục:
- Sen, con giúp bà Năm xách giỏ cá về luôn thể ghé chợ lấy tiền hàng cho mẹ.
- Dạ mẹ.
Sen phụ với bà Năm xách hai giỏ cá. Chúng tôi bước ra đến ngõ rồi, bà mẹ Sen còn dặn với theo:
- Hôm nào rỗi, mời thầy ghé lại uống rượu với bố cái Sen.
- Dạ được, thôi chào bác nha.
Trên đường về Sen ít nói hẳn lại, dường như nhớ lại chuyện hồi nảy, cô bé có vẻ hơi mắc cỡ nói ấp úng:
- Thầy ạ,
- Cái gì đó Sen?
- A.. ưm… Hồi nảy, mẹ em hay nói lung tung thầy đừng có tin nha.
- Mẹ em nói nhiều quá tôi quên hết rồi.
- À! Mà thầy lên trường đừng nói với ai nghe, tụi nó trêu ghẹo em, xấu hổ chết được!
- Được, yên tâm đi, tôi không nói.
- Thầy hứa chắc nhé
- Ừ, hứa.
Trên đường về nhà lòng tôi lâng lâng một niềm vui nho nhỏ. Tôi đang từ từ khám phá ra cái thế giới quanh đây, trong cái làng nhỏ mà tôi muốn tìm hiểu. Có cả ngàn chuyện vui buồn lẫn lộn hay haỵ Nghĩ lại chuyện bà mẹ Sen than phiền là cô bé chả giúp được gì. Tôi cười thầm nghĩ. Trời ơi! Sen nó giúp bà cả ngàn công chuyện mà bà bảo là "vô tích sự"! Tôi đây mới là thằng ăn hại vô tích sự. Rồi bà lại tiết lộ tin sắp lấy chồng trước mặt anh thầy giáo trẻ làm cô bé học sinh e thẹn đỏ cả mặt. Học trò tôi tháng trước đã có đứa lấy chồng, bây giờ lại sắp đến Sen. Lần trước tôi phải về nhà nên hụt cái đám cưới học trò. Lần này nhất định tôi sẽ ở lại để mừng cho đám cưới Sen. Cô bé học trò ngoan của tôi. Tôi thực sự cảm động tấm chân tình của người dân quê thật thà chất phác nơi làng chài Phước Tỉnh.
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy nghề dạy học có gì đâu là bạc bẽo. Nhớ lại hồi bé, mỗi năm Tết đến, mẹ thường được học trò tết lễ bằng kẹo bánh mứt đầy nhà. Bây giờ thời buổi khó khăn kẹo bánh chẳng có, tôi lại được phụ huynh học trò tặng cho cá mú. Cái tấm chân tình thời nào dù trong hoàn cảnh khó khăn cũng vẫn tồn tại và được biểu lộ như nhau. Con cá mú thật ra nó chỉ đáng giá mấy đồng bạc lúc bấy giờ, nhưng tâm tình nồng hậu của người dân quê khiến tôi thực sự cảm động. Tôi tự nghĩ mình đã làm được gì để xứng đáng với tâm tình này. Thành thực mà nói từ đầu tôi chả thích cái nghề dạy học tí nào cả. Những về sau dần dần ra tôi mới thấy rằng dù sao nó cũng đánh dấu một khoảnh đời của tôi. Quãng đời ấy đã cho tôi có một cái nhìn sâu sắc hơn về con người, về cuộc sống. Nhất là cái nhân sinh quan của tôi đã được nhuộm thêm nhiều màu sắc trong giai đoạn trưởng thành. Nơi đây tôi vẫn thấy tình người lúc nào cũng có trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tối hôm đó tôi thực sự muốn viết một lá thư để kể chuyện này cho mẹ nghe, tôi bắt đầu cảm thấy yêu mến cái nghề dạy học này quá đi!
Dạo này, trời thường đổ cơn mưa vào buổi chiều hay chập tối. Mưa, khiến tôi nhớ nhà quay quắt. Cả tháng nay cứ mãi bận với việc khai trường nên tôi chưa về Sài Gòn được. Nhất định ráng đến cuối tuần này tôi sẽ về nhà. Chắc mẹ mong lắm, mẹ ơi, mẹ có biết giờ con thèm cái gì không? Con thèm ăn cá bống kho tiêu mặn mặn cay cay của mẹ. Bỗng bà Năm hỏi:
- Thầy Hùng, thầy bớt sốt chưa?
- Cũng đỡ đỡ chút bác Năm à, nhưng hôm nay ra biển lộng gió quá, nên vẫn nhức đầu.
- Vậy chiều nay tôi nấu cháo cá mú với gừng, thầy ăn giải cảm nghe?
- Bác Năm à! Con cá lớn quá! Cháu ăn một mình sao hết. Bác nấu cháo cá cho cả nhà ăn đi!
- Tui nấu cháo chừa lại cho thầy một tô, tối thầy ghé sang ăn nghe.
- Thôi đừng, cháu không ăn đâu. Ăn cháo mãi nhạt miệng quá.
- Vậy thầy ăn gì?
- Cháu muốn ăn cá bống kho tiêu.
- Hả! Cá bống kho tiêu? Sao thầy hổng nói sớm! Giờ tui kiếm đâu ra…
- Không có thì thôi bác Năm à.
Bà Năm ngạc nhiên:
- Vậy thầy muốn ăn gì?
- Ăn cháo cá của bác thôi.
- Thiệt tình thầy, đổi ý như cái chong chóng!
Quàng tay qua vai, dìu bà Năm bước đi trong đụn cát, tôi cười:
- He, he, bác không biết đâu.