Chương 12
Phi
Ở trên đời có những chuyện tưởng chừng như là một sự tình cờ ngẫu nhiên nhưng lại được xếp đặt sẵn như đã an bài, tôi quen Phi trong một dịp tình cờ, chúng tôi đã cho nhau những kỷ niệm đẹp và dường như thượng đế đã an bài sẵn khiến tôi đành đoạn phải xa em.
… Ngày ấy, vào một đêm sinh hoạt văn nghệ Phi có giọng cao vút, trong như giọt sương mai, giọng hát của người con gái ấy miên man, truyền cảm khiến tôi mang ấn tượng. Ngay từ đầu quen biết tôi đã thích được gần P, được nói chuyện nhiều với P, và thèm một nụ cười trên khuôn mặt thuần hậu của em. Những buổi họp mặt, những đêm sinh hoạt lửa trại bập bùng. Tay cầm cành cây khô vẽ những đường dài ngoằn ngoèo trên cát. Có lần tôi để ý thấy mắt Phi hoen ướt. Phi khóc. Nghe nói ba của Phi bị đi học cải tạo, tôi thấy thương và tội nghiệp nhưng ngại ngùng không dám hỏi.
Một đêm bên ánh lửa hồng, người tình si hát một bản nhạc mình viết, thầm ý muốn tặng cho Phi. Hình như Phi hiểu, có vẻ đăm chiêu và suy tư hơn, lắng nghe tôi hát. Xong bài hát Phi mỉm cười, nhưng vẫn giả vờ cố tránh nhìn thẳng vào tia mắt tôi,. Tôi bối rối tự trách mình, sao ngu thế hát làm gì, phải chi cứ giữ bí mật bài hát ấy thì có hay hơn hông… Tại mình hát ra nên mọi người biết hết cả rồi. Còn đâu là bí mật nữa. Hạnh ngồi bên cạnh Phi như hiểu ý lay bạn nói đùa:
- Mây sầu giăng mắt Phi rồi Phi ơi!
- Nhỏ này, nhiều chuyện quá ha!
- Y da ! Hỏng phải sao.
Phi cố bào chữa nhưng vẫn không dấu được nụ cười bẽn lẽn nở trên môi. Bên ánh lửa chập chờn, đôi má Phi đỏ hồng lên, tôi cũng nghe mặt mình nóng bừng lên từ lúc nào, tôi lắp bắp cảm ơn sự tán thưởng của bạn bè, rồi vội vã ôm đàn bước đi về phía lều trại. Tôi thấy mất tự nhiên nên phải ở lại lâu hơn nữa, dù chỉ một vài phút nữa thôi không biết Phi có biết mình viết bài đó cho Phi không? Thấy còn sớm, quyết định chưa về lều vội, tôi quay ngược đi về phía bờ sông. Xa xa kia là các lều của đám con gái. Gió từ ngoài sông thổi vào lành lạnh. Thoải mái hơn, tìm một tảng đá lớn, gã si tình gác đàn lên đùi chống cằm lên thùng đàn nhìn ra suy nghĩ mông lung… Trời đêm ấy trong và cao vời vợi, vài đám mây nhỏ lững lờ trôi, ánh trăng phản chiếu xuống nước chập chờn. Tôi dạo đàn và hát nho nhỏ, để hồn hòa vào tiếng sóng vỗ nhẹ trên ghềnh đá:
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây…
(Tình xa - Trịnh Công Sơn)
Chợt nghe có tiếng chân lao xao đang tiến lại gần. Tôi ngừng đàn quay lại, trăng mười bốn tuy chưa sáng tỏ, nhưng đủ để tôi nhận ra Phi và Hạnh đang trên đường trở về lều. Tôi hơi bối rối khi thấy Phi đã tiến sát bên, Hạnh cất tiếng chọc tôi:
- Sao anh… còn mãi nơi đây? Tưởng anh về ngủ rồi chứ.
- À không, vẫn còn sớm mà, ngồi đây hóng mát.
Phi cất tiếng bỏ trống danh xưng:
- Cứ hát tiếp di cho tụi Phi thưởng thức với.
- Cảm ơn Phi. Buổi văn nghệ chấm dứt rồi hả?
- Rồi, anh ạ. Tụi Phi ngồi xuống đây một lát có được không?
- Không sao, cứ tự nhiên.
Ngượng ngùng, lúng túng tôi như thằng ngố. Khi Hạnh và Phi ngồi xuống, tôi tiếp tục dạo đàn nho nhỏ không theo một âm điệu rõ rệt nào cả. Bàn tay tôi ngượng ngịu, bứt rứt, tê dại trên khuôn phím. Những sợi dây đàn bỗng dưng xa lạ, buông cung đàn rời rạc, lạc lõng trong tiếng gió lồng lộng thổi từ ngoài bờ sông. Phi im lặng ngồi, bó gối nhìn ra ngoài. Ánh điện câu vàng vọt của xe nước mía hắt lên khuôn mặt Phi, tạo thành những đường nét tương phản. Tóc em buông xõa trên bờ vai chảy dài chạm trên bãi cỏ, cằm tựa lên gối, vành môi hơi cong ra ương ngạnh. Trông Phi đẹp như một pho tượng của phái Impression. Cái im lặng làm cho tôi càng thêm bối rối. Muốn nói vài câu nhưng ngại, sợ điều mình nói ra trở thành vô duyên. Cũng may, Hạnh mở lời nhắc:
- Đi về ngủ thôi Phi, khuya rồi!
Tôi vác đàn lên vai đứng dậy. Tôi đưa hai cô gái đến tận cửa lều. Hạnh có ý bỏ đi vào trước, tôi nói như nhắc nhở:
- Phi ngủ ngon, nhớ mặc áo ấm.
Phi chợt hỏi nhỏ:
- Có rảnh dạy cho Phi học đàn với. Phi thích lắm.
Tôi ngạc nhiên thấy vui vui, phải nói là mừng run lên được.
- Được... mà... Phi học đàn để hát cho ai nghe?
- Khi nào buồn Phi hát một mình,
- Vậy sao?
- Dạ, một mình thôi cũng được. Mà anh cho Phi xin cái bài nhạc mà hồi nãy anh hát có được không? Em thích bài đó lắm.
Tôi đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Nghe thân thể mình chợt nóng chợt lạnh khó tả. Phi xin bài hát ấy? Nó đương nhiên là của em rồi mà! Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Phi gọi tôi bằng "anh" và xưng "em" với tôi. Đang mông lung suy nghĩ câu trả lời thì Phi đã nắm lấy tay áo của tôi lay lay nhè nhẹ.
- Được không?
- Được... bữa nào đưa cho... khuya lắm rồi, Phi vào ngủ đi!
Ngập ngừng, bỏ trống xưng danh, vì không biết phải làm sao. Tôi mường tượng ra một ngã rẽ mới trong quan hệ tình cảm, mà lối thoát may mắn nhất là cắt ngang cuộc đối thoại. Bảo Phi đi vào lều, Phi hơi ngỡ ngàng nhưng liền quay gót vào trong, có lẽ Phi không được vui vì cụt hứng. Tôi giận mình sao ngu quá, sao không nói chuyện với Phi thêm một lúc nữa. Nhưng đã quá trễ, Phi đã khuất bóng dưới mái lều vải. Tôi vò nát một bông hoa sứ trong tay thẫn thờ đi về phía mé sông, nghe lòng mình như một sợi dây đàn sai cung điệu. Chùng hẳn xuống. Đó là lần đầu tiên ngỡ ngàng lúng túng chưa dám gọi Phi bằng em. Một đêm khó ngủ, thao thức trằn trọc tư duy. Phố phường đã qua một ngày.
Đêm sau sinh hoạt xong, tôi tìm gặp Phi, dúi vào tay Phi bài nhạc:
- Bài nhạc đây Phi à.
- Anh tặng cho em hả?
- Ừ, anh tặng cho em!
- Cảm ơn anh nhé! À, mà phải có chữ ký của anh mới được nha.
- Có mà... anh viết ở trong góc đó.
- Để em xem coi anh viết gì. Hi hi! Ah! Thấy rồi, nhưng sao chữ anh viết nhỏ quá, chữ nhỏ như con kiến.
Tôi định trả lời: “Chữ anh nhỏ nhưng tình thì lớn”. Nhưng câu nói như bị chận lại ngay đầu môi
- …
Đêm cuối cùng trước khi rời trại, tôi cố ý tìm Phi.
- Phi à, xuống bến đò uống nước mía với anh không?
Phi khẽ gật đầu. Chúng tôi sánh đôi về phía bờ sông. Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu qua hàng cây phượng ven đường rọi xuống đất, tạo thành những hình thể kỳ lạ nhảy múa chập chờn theo cung nhạc râm ran của tiếng ve sầu. Nhớ lại thời học sinh, hè về phượng vĩ đỏ ối rụng đầy sân trường, những xôn xao rung động của thời mới lớn. Giờ tôi đã làm thầy người ta rồi. Tôi gọi hai ly nước mía, thật hết sức buồn cười, với nửa ký lô đường mỗi tháng cho mỗi hộ, chất ngọt trở nên một nhu cầu, nước mía trở nên tuyệt diệu không thể tả. Tôi xoay tròn ly nước, bâng khuâng rồi áp nó lên má, bàng hoàng với cái lạnh tỏa ra. Phi nheo mắt rụt cổ với cái lạnh truyền đi từ trong ống hút. Vân vê cái ống hút Phi nhìn tôi cười. Chao ôi! Nụ cười xinh thương thương quá đi thôi!
- Bây giờ mới biết tại sao hôm qua anh lại buồn như vậy.
Tôi đốt một điếu thuốc Lao Động. Hơi thuốc lá nội hóa làm tôi không quen, ho sặc sụa.
- Anh hư lắm. Bày đặt hút thuốc... không giống ai hết!
- ...
- Bữa nào anh đi?
- Thứ Bảy này.
- Ngày mai anh đi... vì nhớ em nên lại về...
Phi nhẩm hát có ý đùa cho tôi vui. Tôi vẫn ngồi lầm lì, lượm từng viên sỏi quẳng thật xa rồi lắng nghe tiếng sỏi rơi chạm nước. Từng tiếng từng tiếng vang lên trong cõi lòng. Như từng viên đá cuội lặng lẽ đắm chìm sâu vào tận đáy biển khơi…
Một hôm Phi rủ tôi ra ga Bình Triệu đưa mẹ em đáp tàu ra Bắc thăm nuôi ba của Phi. Phi là con gái lớn trong nhà, cô em gái và hai thằng em nhỏ có tuổi xấp xỉ như Đạt em tôi. Nhìn con tàu Thống Nhất nằm im lìm trên đường rầy, chạnh nhớ năm xưa ga Đà Nẵng, tôi thằng bé con loắt choắt choáng ngợp với văn minh cơ giới, cảm giác ấy đêm nay không có được trong tôi. Thay vào là cảm xúc, tưởng tượng trưa mai con tàu này sẽ đi qua nơi tôi còn thơ ấu. Đà Nẵng với Ngũ Hành Sơn, bãi Mỹ Khê, con phố chợ nghèo nàn… Thoáng một cái đã gần hai mươi năm. Tiếng còi tàu hú lên đưa tôi về thực tại. Tàu sắp chạy, còn ít phút cuối mẹ Phi dặn dò mấy đứa con, và bà không quên nhắc tôi:
- Rảnh cháu ghé chơi với mấy đứa em dùm bác nghe!
- Dạ, thưa bác yên tâm.
Đường về, Phi chở một thằng em, tôi chở một thằng, Loan em gái của Phi đạp xe một mình. Tội nghiệp hai thằng em nhỏ, chúng buồn ngủ đờ cả người, con nít nhỏ mà. Đi được một hơi tôi đạp xe song song với Loan hỏi chuyện học hành của nhỏ, chợt quay lại thì Phi và thằng Hiệp đâu mất tiêu. Đèn đường chẳng có, chỉ thăm thẳm một màu tối đen kịt. Tôi bảo Loan vòng xe quay lại ngay. Hồi đó đêm khuya ít ai đi lại, đường xá vắng tanh chừng 10 giờ là người ta lên giường hết rồi, tôi rùng mình toát mồ hôi lo Phi bị thằng nào bắt đi thì chết. Bà mẹ Phi mới dặn trông chừng các em giúp bác thế mà mới xoay đi có một phút đã mất tiêu rồi. Mong là không có chuyện gì, chắc bị hư xe đó thôi. Tội nghiệp nhỏ Loan, nhỏ đạp chiếc xe mini đường xóc ổ gà bị tuột dây xích, tôi phải quay lại sửa, xong lại đi tìm Phi tiếp cho nên không đi nhanh được. Một mặt phải đạp xe chầm chậm chờ nhỏ Loan, một mặt tôi nóng ruột muốn đi nhanh hơn để tìm Phi, khiến nhỏ Loan lâu lâu lại thét lên "Anh Hùng ơi chờ em với!". Thật là lôi thôi quá!
Một lát sau cũng tìm thấy hai chị em Phi ở đằng xa nhờ cái áo trắng của Phi. Thì ra Phi để thằng Hiệp ngồi đằng sau, một tay ôm nó và một tay dắt xe. Phi nói thằng nhỏ buồn ngủ bị rớt xuống hố may mà không sao, trầy xát chút thôi. Hai chị em cùng sụt sịt khóc, thằng em như con mèo đói khóc tỉ tê vì đau, còn chị Phi khóc vì... sợ! Bây giờ tôi đâu có thì giờ để dỗ dành, phải lo giải quyết chuyện này cái đã. Không lẽ cùng dắt nhau đi bộ cả lũ thì đến sáng mới về được tới nhà. Tôi đang nghĩ cách, tôi muốn tìm một sợi dây, nhưng tìm ở đâu bây giờ? May quá, trong bóng tối nhá nhem, tia mắt tôi dừng lại ở cổ áo hai thằng nhóc. Phi ngạc nhiên hỏi:
- Anh làm gì vậy?
Tôi lột phăng hai cái khăn quàng đỏ từ cổ hai thằng nhóc. Rồi dùng một nút Hướng Đạo nối hai cái khăn lại với nhau, và bảo Phi:
- Ah! Có cách rồi, ha ha. Em ngồi lên xe đi, mau lên!
Loan dường như hiểu ý tôi, tủm tỉm cười đưa mắt nhìn Phi. Phi trợn tròn mắt:
- Thì ra anh... cột nó vào em à?
Tôi buột miệng nói đùa:
- Chứ sao! Không lẽ, hay là em muốn cột... anh vào với em?
- Anh này! Bậy bạ quá đi! Nói nhỏ tiếng một chút. Bé Loan nghe được nó cười cho kìa!
Thật ra trong đêm thanh vắng, Loan lại đứng sát bên, tôi có thì thầm đến mấy nó cũng nghe hết trơn. Bé Loan đã cười khúc khích từ lâu rồi. Xiết chặt cái nút Hướng Đạo cuối cùng, tôi yên tâm bảo:
- Xong rồi, em yên chí đạp xe đi.
- Có thể nào tuột không anh?
- Không sao đâu, hễ rớt thằng nào anh quay xe lại lượm thằng đó.
- Anh kìa, lúc nào cũng phá em được. Người ta đang rầu thí mồ!
- He he! Cười lên đi cho đời bớt khổ.
- Ah! Ui da! Chật quá, tức bụng em quá anh à!
- Chịu khó chút đi Phi, gần tới nhà rồi.
- Ui da, đau bụng quá!
- Thôi ráng đi em! Gần hết đêm rồi!
Tôi nhái theo lời nhạc bài Sang Ngang của Đỗ Lễ khiến Phi đang tức bụng cũng phải phì cười. Thằng Hiệp buồn ngủ rũ người ra. Dù sao nó cũng được đeo dính vào người chị. Còn thằng Hòa ngồi đằng sau ôm bụng tôi nhưng vòng tay cứ tuột dần, tuột dần. Thỉnh thoảng tôi phải đưa tay nắm lấy nó và bấu vào tay nó cho tỉnh ngủ. Tôi chỉ sợ thằng em buồn ngủ rồi lăn tòm xuống đường. Giờ đâu còn chiếc khăn nào nữa mà cột thằng nhóc này! Đường về khuya, sương đêm lành lạnh, ba chiếc xe đạp chạy sát vào nhau, vừa buồn vừa sợ khiến Phi ít nói hơn mọi ngày. Tôi đưa mấy chị em về đến nhà thì đã gần nửa đêm. Tôi dựa xe ngay trước cổng nhà. Phi tỏ vẻ thoáng chút âu lo vì đây là lần đầu tiên em phải thay mặt ba mẹ chăm sóc mấy đứa em, lúc ấy Phi đang học năm cuối của trung học. Phi nói:
- Anh biết không, ba em đi xa khi em mới lên lớp Bảy.
- Em còn đỡ, anh mất bố khi mới học lớp Tám! Ba em đi học tập thôi, thế nào cũng có ngày về mà.
- Không biết đến bao giờ ba em mới được về há?
Tôi nói như an ủi Phi:
- Chắc cũng mau thôi!
- Mau là bao nhiêu lâu anh?
Ngưng một lát Phi nói nhỏ theo tiếng thở dài:
- Năm năm rồi anh. Hàng đêm em thầm cầu nguyện cho ba, Chủ Nhật này là đầu tháng anh đi nhà nguyện Fatima với em không?
- Đi chứ, anh đến đón em nha, sáng hay chiều?
- Buổi sáng nghe anh, buổi chiều em trông nhà cho mấy đứa nhỏ đi lễ.
- Ừ, hôm nay thứ mấy rồi?
- Thứ Sáu anh ạ.
- Chóng thật, mới đó mà đã là cuối tuần, còn hai ngày nữa thôi.
- Thứ Hai này là mẹ em ra tới Hà Nội. Tàu chạy ba ngày hai đêm.
- Phi à! Mẹ em có bà con họ hàng gì ở miền Bắc không?
- Không anh! Mẹ em người miền Nam mà, hổng có bà con nội ngoại nào ở ngoài ấy hết.
- Thế có ai quen biết không?
- Cũng không anh!
- Vậy mình cầu nguyện cho mẹ em luôn.
- Dạ anh!
- Thôi khuya rồi, em vào đi ngủ đi.
- Dạ. Phi còn dặn với theo. Mai anh rảnh ghé chơi nghe.
- Ừ, mai! Thôi anh về.
Tôi đạp xe về nhà, vô tình cũng lại một đêm Xuân đi ngang con đường cùng với bố năm xưa, ngước mắt nhìn bầu trời đêm, những vì sao ngàn xa dường như đang ngậm ngùi lấp lánh.
Sáng hôm sau theo lời hẹn, tôi mang cây đàn guitar cho nó lên "tỵ nạn" ở nhà em trước. Tôi dạy cho Phi hát những bài nhạc em thích, tôi và em cùng thích nhiều bài giống nhau. Từ đó nhờ cây đàn mà chúng tôi tiến đến gần nhau hơn. Tôi nhờ em mà luyện ngón đàn, em nhờ tôi mà luyện giọng ca. Theo ngày tháng ngón đàn của tôi và giọng hát của em đã phát triển nhiều. Đến một ngày tôi chợt thấy, có một cái gì đó khác thường trong em và lẫn trong tôi. Thì ra giữa tôi và em, tình bạn đã vượt ra khỏi biên giới của nó, nhưng tình yêu thì mới vừa chớm nở, nó thật mong manh như làn sương khói ảo huyền. Cây đàn của tôi, hình như nó đã hoàn thành sứ mạng của nó. Còn riêng tôi, loay hoay mãi, tôi vẫn chưa nói được gì cả. Làm sao tôi có thể nói được! Trời ơi! Biết đến bao giờ tôi mới làm xong cái chuyện của tôi! Chuyện của tôi ư? Người ta nói: loay hoay như con gà mắc đẻ, con gà muốn đẻ ra quả trứng loay hoay cục tác! Cục tác! Đi tìm chỗ để đẻ. Tôi muốn tỏ lời với người thương mà cứ ậm ừ mãi không nói được thành lời, khốn khổ còn hơn con gà! Thôi thì đành câm nín vậy, chờ cơ hội thuận tiện. Tôi chỉ biết thường đến nhà nhìn thấy em, và đàn cho em hát đó là niềm hạnh phúc của tôi rồi.
Phi

… Ngày ấy, vào một đêm sinh hoạt văn nghệ Phi có giọng cao vút, trong như giọt sương mai, giọng hát của người con gái ấy miên man, truyền cảm khiến tôi mang ấn tượng. Ngay từ đầu quen biết tôi đã thích được gần P, được nói chuyện nhiều với P, và thèm một nụ cười trên khuôn mặt thuần hậu của em. Những buổi họp mặt, những đêm sinh hoạt lửa trại bập bùng. Tay cầm cành cây khô vẽ những đường dài ngoằn ngoèo trên cát. Có lần tôi để ý thấy mắt Phi hoen ướt. Phi khóc. Nghe nói ba của Phi bị đi học cải tạo, tôi thấy thương và tội nghiệp nhưng ngại ngùng không dám hỏi.
Một đêm bên ánh lửa hồng, người tình si hát một bản nhạc mình viết, thầm ý muốn tặng cho Phi. Hình như Phi hiểu, có vẻ đăm chiêu và suy tư hơn, lắng nghe tôi hát. Xong bài hát Phi mỉm cười, nhưng vẫn giả vờ cố tránh nhìn thẳng vào tia mắt tôi,. Tôi bối rối tự trách mình, sao ngu thế hát làm gì, phải chi cứ giữ bí mật bài hát ấy thì có hay hơn hông… Tại mình hát ra nên mọi người biết hết cả rồi. Còn đâu là bí mật nữa. Hạnh ngồi bên cạnh Phi như hiểu ý lay bạn nói đùa:
- Mây sầu giăng mắt Phi rồi Phi ơi!
- Nhỏ này, nhiều chuyện quá ha!
- Y da ! Hỏng phải sao.
Phi cố bào chữa nhưng vẫn không dấu được nụ cười bẽn lẽn nở trên môi. Bên ánh lửa chập chờn, đôi má Phi đỏ hồng lên, tôi cũng nghe mặt mình nóng bừng lên từ lúc nào, tôi lắp bắp cảm ơn sự tán thưởng của bạn bè, rồi vội vã ôm đàn bước đi về phía lều trại. Tôi thấy mất tự nhiên nên phải ở lại lâu hơn nữa, dù chỉ một vài phút nữa thôi không biết Phi có biết mình viết bài đó cho Phi không? Thấy còn sớm, quyết định chưa về lều vội, tôi quay ngược đi về phía bờ sông. Xa xa kia là các lều của đám con gái. Gió từ ngoài sông thổi vào lành lạnh. Thoải mái hơn, tìm một tảng đá lớn, gã si tình gác đàn lên đùi chống cằm lên thùng đàn nhìn ra suy nghĩ mông lung… Trời đêm ấy trong và cao vời vợi, vài đám mây nhỏ lững lờ trôi, ánh trăng phản chiếu xuống nước chập chờn. Tôi dạo đàn và hát nho nhỏ, để hồn hòa vào tiếng sóng vỗ nhẹ trên ghềnh đá:
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây…
(Tình xa - Trịnh Công Sơn)
Chợt nghe có tiếng chân lao xao đang tiến lại gần. Tôi ngừng đàn quay lại, trăng mười bốn tuy chưa sáng tỏ, nhưng đủ để tôi nhận ra Phi và Hạnh đang trên đường trở về lều. Tôi hơi bối rối khi thấy Phi đã tiến sát bên, Hạnh cất tiếng chọc tôi:
- Sao anh… còn mãi nơi đây? Tưởng anh về ngủ rồi chứ.
- À không, vẫn còn sớm mà, ngồi đây hóng mát.
Phi cất tiếng bỏ trống danh xưng:
- Cứ hát tiếp di cho tụi Phi thưởng thức với.
- Cảm ơn Phi. Buổi văn nghệ chấm dứt rồi hả?
- Rồi, anh ạ. Tụi Phi ngồi xuống đây một lát có được không?
- Không sao, cứ tự nhiên.
Ngượng ngùng, lúng túng tôi như thằng ngố. Khi Hạnh và Phi ngồi xuống, tôi tiếp tục dạo đàn nho nhỏ không theo một âm điệu rõ rệt nào cả. Bàn tay tôi ngượng ngịu, bứt rứt, tê dại trên khuôn phím. Những sợi dây đàn bỗng dưng xa lạ, buông cung đàn rời rạc, lạc lõng trong tiếng gió lồng lộng thổi từ ngoài bờ sông. Phi im lặng ngồi, bó gối nhìn ra ngoài. Ánh điện câu vàng vọt của xe nước mía hắt lên khuôn mặt Phi, tạo thành những đường nét tương phản. Tóc em buông xõa trên bờ vai chảy dài chạm trên bãi cỏ, cằm tựa lên gối, vành môi hơi cong ra ương ngạnh. Trông Phi đẹp như một pho tượng của phái Impression. Cái im lặng làm cho tôi càng thêm bối rối. Muốn nói vài câu nhưng ngại, sợ điều mình nói ra trở thành vô duyên. Cũng may, Hạnh mở lời nhắc:
- Đi về ngủ thôi Phi, khuya rồi!
Tôi vác đàn lên vai đứng dậy. Tôi đưa hai cô gái đến tận cửa lều. Hạnh có ý bỏ đi vào trước, tôi nói như nhắc nhở:
- Phi ngủ ngon, nhớ mặc áo ấm.
Phi chợt hỏi nhỏ:
- Có rảnh dạy cho Phi học đàn với. Phi thích lắm.
Tôi ngạc nhiên thấy vui vui, phải nói là mừng run lên được.
- Được... mà... Phi học đàn để hát cho ai nghe?
- Khi nào buồn Phi hát một mình,
- Vậy sao?
- Dạ, một mình thôi cũng được. Mà anh cho Phi xin cái bài nhạc mà hồi nãy anh hát có được không? Em thích bài đó lắm.
Tôi đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Nghe thân thể mình chợt nóng chợt lạnh khó tả. Phi xin bài hát ấy? Nó đương nhiên là của em rồi mà! Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Phi gọi tôi bằng "anh" và xưng "em" với tôi. Đang mông lung suy nghĩ câu trả lời thì Phi đã nắm lấy tay áo của tôi lay lay nhè nhẹ.
- Được không?
- Được... bữa nào đưa cho... khuya lắm rồi, Phi vào ngủ đi!
Ngập ngừng, bỏ trống xưng danh, vì không biết phải làm sao. Tôi mường tượng ra một ngã rẽ mới trong quan hệ tình cảm, mà lối thoát may mắn nhất là cắt ngang cuộc đối thoại. Bảo Phi đi vào lều, Phi hơi ngỡ ngàng nhưng liền quay gót vào trong, có lẽ Phi không được vui vì cụt hứng. Tôi giận mình sao ngu quá, sao không nói chuyện với Phi thêm một lúc nữa. Nhưng đã quá trễ, Phi đã khuất bóng dưới mái lều vải. Tôi vò nát một bông hoa sứ trong tay thẫn thờ đi về phía mé sông, nghe lòng mình như một sợi dây đàn sai cung điệu. Chùng hẳn xuống. Đó là lần đầu tiên ngỡ ngàng lúng túng chưa dám gọi Phi bằng em. Một đêm khó ngủ, thao thức trằn trọc tư duy. Phố phường đã qua một ngày.
Đêm sau sinh hoạt xong, tôi tìm gặp Phi, dúi vào tay Phi bài nhạc:
- Bài nhạc đây Phi à.
- Anh tặng cho em hả?
- Ừ, anh tặng cho em!
- Cảm ơn anh nhé! À, mà phải có chữ ký của anh mới được nha.
- Có mà... anh viết ở trong góc đó.
- Để em xem coi anh viết gì. Hi hi! Ah! Thấy rồi, nhưng sao chữ anh viết nhỏ quá, chữ nhỏ như con kiến.
Tôi định trả lời: “Chữ anh nhỏ nhưng tình thì lớn”. Nhưng câu nói như bị chận lại ngay đầu môi
- …
Đêm cuối cùng trước khi rời trại, tôi cố ý tìm Phi.
- Phi à, xuống bến đò uống nước mía với anh không?
Phi khẽ gật đầu. Chúng tôi sánh đôi về phía bờ sông. Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu qua hàng cây phượng ven đường rọi xuống đất, tạo thành những hình thể kỳ lạ nhảy múa chập chờn theo cung nhạc râm ran của tiếng ve sầu. Nhớ lại thời học sinh, hè về phượng vĩ đỏ ối rụng đầy sân trường, những xôn xao rung động của thời mới lớn. Giờ tôi đã làm thầy người ta rồi. Tôi gọi hai ly nước mía, thật hết sức buồn cười, với nửa ký lô đường mỗi tháng cho mỗi hộ, chất ngọt trở nên một nhu cầu, nước mía trở nên tuyệt diệu không thể tả. Tôi xoay tròn ly nước, bâng khuâng rồi áp nó lên má, bàng hoàng với cái lạnh tỏa ra. Phi nheo mắt rụt cổ với cái lạnh truyền đi từ trong ống hút. Vân vê cái ống hút Phi nhìn tôi cười. Chao ôi! Nụ cười xinh thương thương quá đi thôi!
- Bây giờ mới biết tại sao hôm qua anh lại buồn như vậy.
Tôi đốt một điếu thuốc Lao Động. Hơi thuốc lá nội hóa làm tôi không quen, ho sặc sụa.
- Anh hư lắm. Bày đặt hút thuốc... không giống ai hết!
- ...
- Bữa nào anh đi?
- Thứ Bảy này.
- Ngày mai anh đi... vì nhớ em nên lại về...
Phi nhẩm hát có ý đùa cho tôi vui. Tôi vẫn ngồi lầm lì, lượm từng viên sỏi quẳng thật xa rồi lắng nghe tiếng sỏi rơi chạm nước. Từng tiếng từng tiếng vang lên trong cõi lòng. Như từng viên đá cuội lặng lẽ đắm chìm sâu vào tận đáy biển khơi…
Một hôm Phi rủ tôi ra ga Bình Triệu đưa mẹ em đáp tàu ra Bắc thăm nuôi ba của Phi. Phi là con gái lớn trong nhà, cô em gái và hai thằng em nhỏ có tuổi xấp xỉ như Đạt em tôi. Nhìn con tàu Thống Nhất nằm im lìm trên đường rầy, chạnh nhớ năm xưa ga Đà Nẵng, tôi thằng bé con loắt choắt choáng ngợp với văn minh cơ giới, cảm giác ấy đêm nay không có được trong tôi. Thay vào là cảm xúc, tưởng tượng trưa mai con tàu này sẽ đi qua nơi tôi còn thơ ấu. Đà Nẵng với Ngũ Hành Sơn, bãi Mỹ Khê, con phố chợ nghèo nàn… Thoáng một cái đã gần hai mươi năm. Tiếng còi tàu hú lên đưa tôi về thực tại. Tàu sắp chạy, còn ít phút cuối mẹ Phi dặn dò mấy đứa con, và bà không quên nhắc tôi:
- Rảnh cháu ghé chơi với mấy đứa em dùm bác nghe!
- Dạ, thưa bác yên tâm.
Đường về, Phi chở một thằng em, tôi chở một thằng, Loan em gái của Phi đạp xe một mình. Tội nghiệp hai thằng em nhỏ, chúng buồn ngủ đờ cả người, con nít nhỏ mà. Đi được một hơi tôi đạp xe song song với Loan hỏi chuyện học hành của nhỏ, chợt quay lại thì Phi và thằng Hiệp đâu mất tiêu. Đèn đường chẳng có, chỉ thăm thẳm một màu tối đen kịt. Tôi bảo Loan vòng xe quay lại ngay. Hồi đó đêm khuya ít ai đi lại, đường xá vắng tanh chừng 10 giờ là người ta lên giường hết rồi, tôi rùng mình toát mồ hôi lo Phi bị thằng nào bắt đi thì chết. Bà mẹ Phi mới dặn trông chừng các em giúp bác thế mà mới xoay đi có một phút đã mất tiêu rồi. Mong là không có chuyện gì, chắc bị hư xe đó thôi. Tội nghiệp nhỏ Loan, nhỏ đạp chiếc xe mini đường xóc ổ gà bị tuột dây xích, tôi phải quay lại sửa, xong lại đi tìm Phi tiếp cho nên không đi nhanh được. Một mặt phải đạp xe chầm chậm chờ nhỏ Loan, một mặt tôi nóng ruột muốn đi nhanh hơn để tìm Phi, khiến nhỏ Loan lâu lâu lại thét lên "Anh Hùng ơi chờ em với!". Thật là lôi thôi quá!
Một lát sau cũng tìm thấy hai chị em Phi ở đằng xa nhờ cái áo trắng của Phi. Thì ra Phi để thằng Hiệp ngồi đằng sau, một tay ôm nó và một tay dắt xe. Phi nói thằng nhỏ buồn ngủ bị rớt xuống hố may mà không sao, trầy xát chút thôi. Hai chị em cùng sụt sịt khóc, thằng em như con mèo đói khóc tỉ tê vì đau, còn chị Phi khóc vì... sợ! Bây giờ tôi đâu có thì giờ để dỗ dành, phải lo giải quyết chuyện này cái đã. Không lẽ cùng dắt nhau đi bộ cả lũ thì đến sáng mới về được tới nhà. Tôi đang nghĩ cách, tôi muốn tìm một sợi dây, nhưng tìm ở đâu bây giờ? May quá, trong bóng tối nhá nhem, tia mắt tôi dừng lại ở cổ áo hai thằng nhóc. Phi ngạc nhiên hỏi:
- Anh làm gì vậy?
Tôi lột phăng hai cái khăn quàng đỏ từ cổ hai thằng nhóc. Rồi dùng một nút Hướng Đạo nối hai cái khăn lại với nhau, và bảo Phi:
- Ah! Có cách rồi, ha ha. Em ngồi lên xe đi, mau lên!
Loan dường như hiểu ý tôi, tủm tỉm cười đưa mắt nhìn Phi. Phi trợn tròn mắt:
- Thì ra anh... cột nó vào em à?
Tôi buột miệng nói đùa:
- Chứ sao! Không lẽ, hay là em muốn cột... anh vào với em?
- Anh này! Bậy bạ quá đi! Nói nhỏ tiếng một chút. Bé Loan nghe được nó cười cho kìa!
Thật ra trong đêm thanh vắng, Loan lại đứng sát bên, tôi có thì thầm đến mấy nó cũng nghe hết trơn. Bé Loan đã cười khúc khích từ lâu rồi. Xiết chặt cái nút Hướng Đạo cuối cùng, tôi yên tâm bảo:
- Xong rồi, em yên chí đạp xe đi.
- Có thể nào tuột không anh?
- Không sao đâu, hễ rớt thằng nào anh quay xe lại lượm thằng đó.
- Anh kìa, lúc nào cũng phá em được. Người ta đang rầu thí mồ!
- He he! Cười lên đi cho đời bớt khổ.
- Ah! Ui da! Chật quá, tức bụng em quá anh à!
- Chịu khó chút đi Phi, gần tới nhà rồi.
- Ui da, đau bụng quá!
- Thôi ráng đi em! Gần hết đêm rồi!
Tôi nhái theo lời nhạc bài Sang Ngang của Đỗ Lễ khiến Phi đang tức bụng cũng phải phì cười. Thằng Hiệp buồn ngủ rũ người ra. Dù sao nó cũng được đeo dính vào người chị. Còn thằng Hòa ngồi đằng sau ôm bụng tôi nhưng vòng tay cứ tuột dần, tuột dần. Thỉnh thoảng tôi phải đưa tay nắm lấy nó và bấu vào tay nó cho tỉnh ngủ. Tôi chỉ sợ thằng em buồn ngủ rồi lăn tòm xuống đường. Giờ đâu còn chiếc khăn nào nữa mà cột thằng nhóc này! Đường về khuya, sương đêm lành lạnh, ba chiếc xe đạp chạy sát vào nhau, vừa buồn vừa sợ khiến Phi ít nói hơn mọi ngày. Tôi đưa mấy chị em về đến nhà thì đã gần nửa đêm. Tôi dựa xe ngay trước cổng nhà. Phi tỏ vẻ thoáng chút âu lo vì đây là lần đầu tiên em phải thay mặt ba mẹ chăm sóc mấy đứa em, lúc ấy Phi đang học năm cuối của trung học. Phi nói:
- Anh biết không, ba em đi xa khi em mới lên lớp Bảy.
- Em còn đỡ, anh mất bố khi mới học lớp Tám! Ba em đi học tập thôi, thế nào cũng có ngày về mà.
- Không biết đến bao giờ ba em mới được về há?
Tôi nói như an ủi Phi:
- Chắc cũng mau thôi!
- Mau là bao nhiêu lâu anh?
Ngưng một lát Phi nói nhỏ theo tiếng thở dài:
- Năm năm rồi anh. Hàng đêm em thầm cầu nguyện cho ba, Chủ Nhật này là đầu tháng anh đi nhà nguyện Fatima với em không?
- Đi chứ, anh đến đón em nha, sáng hay chiều?
- Buổi sáng nghe anh, buổi chiều em trông nhà cho mấy đứa nhỏ đi lễ.
- Ừ, hôm nay thứ mấy rồi?
- Thứ Sáu anh ạ.
- Chóng thật, mới đó mà đã là cuối tuần, còn hai ngày nữa thôi.
- Thứ Hai này là mẹ em ra tới Hà Nội. Tàu chạy ba ngày hai đêm.
- Phi à! Mẹ em có bà con họ hàng gì ở miền Bắc không?
- Không anh! Mẹ em người miền Nam mà, hổng có bà con nội ngoại nào ở ngoài ấy hết.
- Thế có ai quen biết không?
- Cũng không anh!
- Vậy mình cầu nguyện cho mẹ em luôn.
- Dạ anh!
- Thôi khuya rồi, em vào đi ngủ đi.
- Dạ. Phi còn dặn với theo. Mai anh rảnh ghé chơi nghe.
- Ừ, mai! Thôi anh về.
Tôi đạp xe về nhà, vô tình cũng lại một đêm Xuân đi ngang con đường cùng với bố năm xưa, ngước mắt nhìn bầu trời đêm, những vì sao ngàn xa dường như đang ngậm ngùi lấp lánh.
Sáng hôm sau theo lời hẹn, tôi mang cây đàn guitar cho nó lên "tỵ nạn" ở nhà em trước. Tôi dạy cho Phi hát những bài nhạc em thích, tôi và em cùng thích nhiều bài giống nhau. Từ đó nhờ cây đàn mà chúng tôi tiến đến gần nhau hơn. Tôi nhờ em mà luyện ngón đàn, em nhờ tôi mà luyện giọng ca. Theo ngày tháng ngón đàn của tôi và giọng hát của em đã phát triển nhiều. Đến một ngày tôi chợt thấy, có một cái gì đó khác thường trong em và lẫn trong tôi. Thì ra giữa tôi và em, tình bạn đã vượt ra khỏi biên giới của nó, nhưng tình yêu thì mới vừa chớm nở, nó thật mong manh như làn sương khói ảo huyền. Cây đàn của tôi, hình như nó đã hoàn thành sứ mạng của nó. Còn riêng tôi, loay hoay mãi, tôi vẫn chưa nói được gì cả. Làm sao tôi có thể nói được! Trời ơi! Biết đến bao giờ tôi mới làm xong cái chuyện của tôi! Chuyện của tôi ư? Người ta nói: loay hoay như con gà mắc đẻ, con gà muốn đẻ ra quả trứng loay hoay cục tác! Cục tác! Đi tìm chỗ để đẻ. Tôi muốn tỏ lời với người thương mà cứ ậm ừ mãi không nói được thành lời, khốn khổ còn hơn con gà! Thôi thì đành câm nín vậy, chờ cơ hội thuận tiện. Tôi chỉ biết thường đến nhà nhìn thấy em, và đàn cho em hát đó là niềm hạnh phúc của tôi rồi.
0 Comments:
Post a Comment
<< Home